Bóng đá Italia đã sản sinh ra vô số những tiền vệ vĩ đại của thế giới. Valentino và Sandro Mazzola, Gianni Rivera, Giancarlo Antognoni, Marco Tardelli, Rino Gattuso hay Daniele De Rossi - bản danh sách này vẫn còn rất dài.
Thế nhưng có một người đứng trên tất cả những ngôi sao đó, người đó chính là Andrea Pirlo.
Hôm Chủ nhật, Pirlo đã tuyên bố anh sẽ treo giày sau khi hợp đồng với New York City FC kết thúc vào tháng 12 năm nay.
“Bạn sẽ tự nhận ra rằng, thời điểm đó đã tới,” cầu thủ 38 tuổi chia sẻ với Gazzetta dello Sport. “Mỗi ngày bạn sẽ gặp một vấn đề về thể lực. Ở tuổi của tôi, tôi phải nói rằng: đủ rồi. Tôi không thể tiếp tục chơi bóng đến năm 50 tuổi.”
Trận đấu tiếp theo
Kể từ khi ra mắt đội bóng quê hương Brescia năm 16 tuổi, Pirlo đã khiến cả thế giới bóng đá phải ngỡ ngàng.
Bóng đá là môn thể thao mang tính cục bộ, đặc biệt là ở Italia, rất hiếm khi người ta tìm thấy một cầu thủ có thể vượt qua rào cản màu cờ sắc áo hay rào cản quốc gia. Bên cạnh những Javier Zanetti, Paolo Maldini hay Gianluigi Buffon, Pirlo luôn là cái tên được yêu mến.
Người ta yêu Pirlo vì anh quá độc đáo. Nhận ra anh trên sân thật dễ với mái tóc dài tung bay và bộ râu tuyệt đẹp. Nhìn anh chơi bóng còn thích thú hơn khi L’architetto nhẹ nhàng lướt trên sân, bắt trái bóng cũng như đồng đội di chuyển giống như điều khiển những quân cờ, và khi cần thiết là những cú sút phạt với đường cong hoàn hảo.
Nhìn ở khía cạnh thuần khiết nhất, Pirlo là hình mẫu của mọi cầu thủ. Anh không nhanh, anh không khỏe, anh không đánh đầu, không tắc bóng, không bứt tốc, nhưng anh hoàn hảo về kỹ thuật và tâm lý thi đấu.
Đó cũng là lý do Pirlo được tôn sùng tại Brazil, quê hương của Joga Bonito - bóng đá vị nghệ thuật. Những người Brazil khao khát được trở lại những năm 1970 và 1982, thời điểm những nghệ sĩ Rivelino, Tostao, Socrates và Zico tung hoành sân cỏ. Pirlo là đại diện của thứ bóng đá thuần khiết, phóng khoáng mà người Brazil mong muốn thấy ở đội tuyển của họ.
“Andrea Pirlo là cầu thủ đậm chất Brazil nhất tại châu Âu. Anh ấy là cái tên đầu tiên tôi điền vào đội hình mơ ước của mình,” cựu HLV Brazil, Carlos Dunga phát biểu. Hài hước thay, Dunga chính là người tiên phong cho lối chơi đậm thể lực của Brazil.
Nhưng đúng như vậy, chúng ta đang sống trong thời đại của các vận động viên. Luật thay đổi, y tế phát triển, bóng đá đang trở nên máy móc. Những thay đổi về chiến thuật cũng khiến tốc độ của môn thể thao Vua trở nên nhanh hơn, hệ quả là những nghệ sĩ như Pirlo bị gạt ra khỏi vòng xoáy ấy.
“Anh ấy là đại diện cho hai chữ ‘đẳng cấp’. Anh ấy là người dẫn dắt đội bóng bằng thứ vũ khi được cho là lỗi thời, nhưng với tôi, đó là thứ không thể thay thế: từ cách đánh lừa đối thủ, dừng trận đấu, những động tác giả, và sự chính xác tuyệt đối,” cựu ngôi sao của Real Madrid, Jorge Valdano phát biểu.
“Những gì Pirlo thể hiện là sự đối lập rõ ràng nhất với cụm từ rất thời thượng hiện nay, nhưng lại là tai họa của bóng đá:’cường độ chơi bóng.”
GettyCường độ trận đấu tăng nhanh suýt chút nữa đã cướp đi Pirlo của thế giới. Những số 10 cổ điển dần biến mất, Pirlo cũng gặp nhiều khó khăn tại Inter Milan. Nhưng may mắn thay, hai ông thầy mang tên Carlo là Mazzone của Brescia và Ancelotti của AC Milan đã đưa Pirlo về vị trí thấp nhất ở hang tiền vệ. Từ đó, anh có thể chơi thứ bóng đá của mình, điều khiển nhịp độ trận đấu và tung ra những đường chuyền chết người.
Có lẽ từ Michel Platini, không còn ai có thể tung ra những cú bấm bóng qua đầu hậu vệ đối phương chính xác tới vậy. Có lẽ ngoài thiên tài nước Ý, chẳng ai có thể làm được. Dù đối thủ là ai, dù trận đấu lớn hay nhỏ, với Pirlo, không có khái niệm “áp lực”.
“Tôi không cảm thấy căng thẳng, tôi cũng chẳng quan tâm tới nó. Tôi dành cả buổi chiều Chủ nhật ở Berlin để ngủ và chơi PlayStation. Đến tối, tôi ra sân và vô địch World Cup 2006,” đó chính là phát biểu nổi tiếng nhất của Pirlo.
GettyimagesỞ vị trí của một regista, Pirlo là khối óc và trái tim của một trong những hàng tiền vệ xuất sắc nhất Champions League. Cùng Gattuso, Clarence Seedorf và Kaka, Pirlo cũng AC Milan ba lần vào chung kết, một lần vào bán kết và một tứ kết chỉ trong 5 năm, mang về tới hai chức vô địch.
Cũng với người đồng đội mạnh mẽ Gattuso, Pirlo đã chấm dứt cơn khát World Cup kéo dài 24 năm của người Ý vào năm 2006. Anh đứng đầu danh sách kiến tạo của giải đấu. Pirlo ghi bàn đầu tiên của giải, kiến tạo để Marco Materazzi gỡ hòa ở trận chung kết và sút thành công trong loạt luân lưu.
Khi anh rời Milan năm 2011 sau 10 năm gắn bó, ai cũng nghĩ, anh đã hết thời. Nhưng ở tuổi 33, Pirlo lại có mùa giải hay nhất trong sự nghiệp. Anh là nhạc trưởng giúp Juventus giành Scudetto mà không thua trận nào.
Pirlo giành giải Cầu thủ xuất sắc nhất năm tại Serie A năm đó và hai năm sau đó nữa. Anh chính là nhân tố giúp Juve xây dựng một đế chế mới. Thất vọng duy nhất của Pirlo có lẽ thất bại 1-3 trước Barcelona ở chung kết Champions League 2015. Những giọt nước mắt đã lăn dài trên gò má của thiên tài người Ý khi anh lỡ cơ hội giành cú ăn ba.
Trong sự nghiệp lẫy lừng của mình, Pirlo chỉ thiếu hai danh hiệu lớn, đó là chức vô địch Euro và danh hiệu Ballon d’Or. Dù vậy, nhớ tới Pirlo, không thể không nhớ đến cú Panenka ở trận gặp tuyển Anh, hay đường chuyền để Fabio Grosso ấn định thắng lợi trước người Đức.
“Pirlo là thiên tài. Cùng với Roberto Baggio, tôi nghĩ anh ấy là tài năng vĩ đại nhất mà bóng đá Italia sản sinh ra trong 25 năm qua,” Gianluigi Buffon phát biểu.
Điều mà chúng ta có thể chắc chắn, đó là sẽ không còn những cầu thủ độc nhất vô nhị như Pirlo. Không chỉ là tiền vệ xuất sắc nhất và là cái tên vĩ đại nhất ở vị trí của mình, Pirlo có lẽ là nghệ sĩ cuối cùng trong thời đại của những vận động viên.